Wednesday, June 1, 2016

Biển quê hương còn một dải

Biển quê hương còn một dải


http://forum.triethocduongpho.com/t/topic/1099

Tôi thuộc tuýp người an phận, thỉnh thoảng hơi bực bội xung quanh một chút nhưng rồi lại thôi, ví dụ như đường Sài Gòn cướp giật nhiều thì tôi sẽ ít ra đường một chút, công việc khó tìm hơn thì tôi sẽ giỏi hơn chút nữa, xếp hàng có người chen lên trước thì tôi bị trễ chút cũng không chết ai, rồi cá chết xếp lớp dài, tôi ngưng ăn cá, rồi rau phun chất độc tôi tự trồng rau ăn, trà xanh không độ có ruồi, C2 có chì, tôi sẽ chuyển qua uống nước lọc, chà, coi bộ người an phận như tôi cuối cùng sẽ không còn có không khí mà thở nhỉ? Vì không khí cũng đang nhiễm thủy ngân mất rồi.
Những sự kiện gần đây, tôi nhìn nhiều hơn ở khía cạnh tích cực, xem là một hệ quả tất yếu phải xảy ra cho một xã hội Việt Nam như hiện tại, vì nó đánh động được nhiều người, những người sống đời lặng lẽ, những người không màn chính trị, trong đó có tôi và cả bạn tôi nữa, nhỏ bạn tôi sống trong xó xỉnh chục năm rồi không trồi đầu ló dạng, tốt nghiệp 7 năm không đi làm, không đọc báo, không có smartphone, bỗng một buổi chiều đẹp trời thấy nó share mấy tin biểu tình, cá chết trên cái facebook mốc meo tỷ năm không xài của nó, tôi tưởng facebook nó bị hack, rồi gọi điện hỏi, chả thấy trả lời gì, chỉ cười phá lên, cười như hai con điên ở hai đầu Nam Bắc, rồi, xong rồi, đụng đến biển của mày, nên đã đến thời của mày rồi ha.
Có "ai đó" đã bị đụng gì đến bạn chưa? Hay là bạn không có gì để yêu thương cả, nên dù xung quanh có diệt vọng bạn cũng không chú tâm lắm?
Chúng tôi lớn lên được nuôi sống bằng những thứ thuần tự nhiên, cá ngoài biển mới vớt lên còn dãy dụa, mực còn đổi màu bảy sắc nhìn hoài không thấy ngán, rau trong vườn mới hái, lúa trồng ngoài đồng, nước mắm tự làm, dầu ăn được ép từ đậu phộng, chưa bao giờ nghĩ đến một lúc nào đó bước ra chợ, nhìn cá mà e dè không dám mua, tô nước cải xanh luộc chấm nước mắm ớt tỏi giã nhuyễn không dám chan, rau muống ăn sống cuốn chung với cá nục luộc lâu rồi bỏ quên, quanh quẩn rồi không biết ăn gì uống gì.
Mọi thứ xung quanh thay đổi, tứ phía bao vây bởi chất độc, dối trá và lợi ích, chỉ biết im lặng nghe, nhìn những điều tai nghe mắt thấy, nước mắt sống rớt xuống, một phần của mình biến mất, ký ức đẹp một thời bị một nhóm người lợi ích nào đó lấy đi, một cách trơ tráo và khốn nạn.
Tự cho rằng mình không có chuyên môn, không đủ trình độ, hay cảm thấy tiếng nói của mình không có, nên cứ lặng im nhìn như vậy, hay rồi cũng nghĩ chuyện vĩ mô có người vĩ mô làm, chuyện lớn có người lớn nghe, chuyện của mình chắc không phải vậy.
Nghe hèn dễ sợ ha, hèn quá, nói gì đó thôi, hành động điều gì đó thôi. Rồi kể cho nhau nghe, viết cho nhau đọc, để lan tỏa chúng đi, để đánh động tâm can bao người còn im lìm trong một xó xỉnh nào đó của đất nước này.

No comments:

Post a Comment